1) Đâu khoảng năm một ngàn chín trăm tám mươi lăm, người con thứ hai của nhà văn Bình Nguyên Lộc, anh Tô Hòa Dương, dẫn tôi tới thăm một người bạn mới học tập cải tạo ra vài năm. Anh Dương là giáo sư dạy toán, cùng nghề giáo, cùng phận biệt phái với bạn của anh.
Anh Dương cầm bình trà, tách trà ngồi chiếc bàn con kế bên, điềm đạm nói:
- Anh với ảnh biết, hiểu nhau nhiều. Em cứ nói chuyện...
Buổi nói chuyện đó giúp tôi hiểu nhiều điều. Nhất là hiểu rằng mình may mắn sinh sau, nếu sinh trước vài năm, kẹt trong thời cuộc nội chiến Bắc - Nam thì không biết số phần ra sao!